Núi Bà Đen Tây Ninh là một ngọn núi cao (986 m), dốc đứng, hiểm trở và để chinh phục được nó không phải là điều dễ dàng.
Khi mình và 2 người bạn ở dưới chân núi nhìn lên đỉnh núi để chuẩn bị cuộc hành trình chinh phục nó thì đứa nào cũng hồ hởi, hào hứng, hừng hực khí thế và tin rằng chinh phục đỉnh núi kia sẽ dễ dàng vì đứng từ dưới đã nhìn thấy đỉnh núi rõ mồn một đang sừng sững ở trên kia.
Và tụi mình bắt đầu cuộc hành trình, bắt đầu những bước chân đầu tiên, bắt đầu đi sâu vào khu rừng. Khi bắt đầu đi vào khu rừng, chúng mình không còn thấy chân núi ở ngoài kia nữa, không còn thấy đỉnh núi nữa mà xung quanh bây giờ chỉ toàn là cây cối rậm rạp phủ kín, những tảng đá lớn, những con đường gập ghềnh, chông gai. Vì mới bắt đầu cuộc hành trình nên tụi mình còn sức, tụi mình vẫn tiếp tục leo, mồ hôi ngày càng đổ ra nhiều hơn, đôi chân trở nên nặng nề hơn, lồng ngực đập thình thịch và khó thở. Và thế là tụi mình ngồi nghỉ. Tụi mình đã cảm nhận thấy sự khó khăn đã bắt đầu xuất hiện. Sự hào hứng, khí thế khi còn ở chân núi dần giảm đi thay vào đó là sự bắt đầu xuất hiện những lời than vãn. Sau khi nghỉ xong, tụi mình tiếp tục cuộc hành trình. Nhưng chỉ leo được một quãng đường ngắn tụi mình lại ngồi nghỉ, những lời than vãn bắt đầu xuất hiện nhiều hơn, mồ hôi đổ ra như tắm, đôi chân nặng trịch như mang cả tấn sắt và cái suy nghĩ từ bỏ đã lóe lên trong đầu mỗi thằng. Tụi mình cố gắng lê lết leo lên, nhưng chỉ đi được một đoạn đường ngắn lại ngồi nghỉ vì quá mệt. Và rồi, một ý kiến cho rằng hay là chúng ta ngưng tại đây và xuống núi. Chúng ta đang ở trên con đường của hành trình nhưng xung quanh giờ đây chỉ là rừng cây rậm rạp, chẳng còn thấy đỉnh núi để chinh phục nữa, cũng chẳng biết đã cách xa chân núi lúc khởi hành bao nhiêu, trời bắt đầu về chiều, đôi chân thì nặng trĩu và người cảm thấy không còn sức lực để tiếp tục cuộc hành trình. Suy nghĩ bỏ cuộc càng ngày càng hiện rõ ra hơn bao giờ hết. Trong lúc khó khăn này, mình nói với 2 người bạn của mình rằng: "Nếu bây giờ chúng ta bỏ cuộc và xuống núi thì chắc chắn một điều là chúng ta sẽ không chinh phục được đỉnh núi đang đứng yên sừng sững đợi ta trên kia. Nhưng nếu chúng ta tiếp tục và không bao giờ bỏ cuộc thì chắc chắn chúng ta sẽ lên tới đỉnh, chinh phục được nó vì nó vẫn đang đứng yên ở trên kia trêu ngươi chúng ta. Và thế là tụi mình lấy lại tinh thần và tiếp tục cuộc hành trình. Mặc dù khó khăn vẫn còn đó, những ý nghĩ bỏ cuộc vẫn luôn hiện ra để buộc tụi mình phải dừng lại nhưng tụi mình vẫn tiếp tục, vẫn cố gắng leo lên dù có đi chậm đến mấy nhưng tụi mình vẫn đưa những bước chân tiến về phía trước. Và một điều kì diệu đã xảy ra, bỗng tụi mình leo lên nhanh thoăn thoắt, cảm giác đôi chân trở nên nhẹ nhàng, nhịp thở trở nên đồng bộ hơn, tốc độ leo tăng lên đến mấy lần. Và khi đó đứa nào cũng cảm thấy vui vẻ, không còn những lời than vãn, sự mệt nhọc trước đó, hay những ý nghĩ bỏ cuộc mà thay vào đó là niềm tin mãnh liệt vào việc chắc chắn sẽ chinh phục được đỉnh núi ở trên kia.
Và cứ như vậy, nhưng đôi chân nhanh nhẹn cứ tiếp tục hành trình và rồi điều gì đến cũng phải đến. Nó kia rồi. Ba đứa mình la lên. Ba đứa chạy nhanh tới đỉnh núi. Bạn có biết cảm giác tụi mình lúc đó như thế nào không. Mình không biết diễn tả như thế nào nữa nhưng đó là một niềm vui sướng tột cùng, cảm giác nó là lạ như thế nào ý, cái cảm giác chiến thắng được bản thân, chiến thắng những lời xúi giục bỏ cuộc để cuối cùng hiên ngang đứng ở đây, đứng trên đỉnh núi này. Và khi đứng ở đây, chúng mình lại nhìn thấy rõ ràng nhất nơi mà tụi mình đã bắt đầu. Chân núi.
(to be continued...)
No comments:
Post a Comment